THỰC TẠI
Sự hâm mộ
Có hai con hổ, một con sống trong lồng sớm tối được người khác chăm sóc, cung phụng thức ăn, nhưng lại mất đi sự tự do của mình, vậy nên vô cùng ngưỡng mộ cuộc sống của con sống nơi hoang dã tự do tự tại.
Còn con hổ sống nơi hoang dã vì để sinh tồn lại phải đối đầu với bao nghịch cảnh hiểm nguy, cuộc sống cũng chẳng được yên lành gì. Vậy nên nó lại ngưỡng mộ cuộc sống của con hổ trong lồng sớm chiều có người chăm bẵm.
Hai con hổ đều không hiểu được cuộc sống thực tại của đối phương nên đều không ngừng ngưỡng mộ cuộc sống của người khác. Một hôm, chúng quyết định trao đổi thân phận cho nhau. Lúc đầu cả hai đều rất vui vẻ, tuy nhiên tháng ngày êm đềm chẳng được mấy hôm, sau đó cả hai cùng chết. Một con chết vì thời gian dài sống quen trong lồng, cơ thể yếu nhược, lại quen được người chăm sóc nên chết vì đói; con còn lại thì chết vì buồn bực do nhớ lại những ngày tự do tự tại của mình.
Con người có những lúc thờ ơ trước hạnh phúc của mình nhưng lại ngưỡng mộ hạnh phúc của người khác.
Kỳ thực, đôi lúc thứ mình có chính là thứ người khác hâm mộ, sống làm người biết tự đủ mới là vui, hiểu được chính mình mới là hạnh phúc.
Có hai con hổ, một con sống trong lồng sớm tối được người khác chăm sóc, cung phụng thức ăn, nhưng lại mất đi sự tự do của mình, vậy nên vô cùng ngưỡng mộ cuộc sống của con sống nơi hoang dã tự do tự tại.
Còn con hổ sống nơi hoang dã vì để sinh tồn lại phải đối đầu với bao nghịch cảnh hiểm nguy, cuộc sống cũng chẳng được yên lành gì. Vậy nên nó lại ngưỡng mộ cuộc sống của con hổ trong lồng sớm chiều có người chăm bẵm.
Hai con hổ đều không hiểu được cuộc sống thực tại của đối phương nên đều không ngừng ngưỡng mộ cuộc sống của người khác. Một hôm, chúng quyết định trao đổi thân phận cho nhau. Lúc đầu cả hai đều rất vui vẻ, tuy nhiên tháng ngày êm đềm chẳng được mấy hôm, sau đó cả hai cùng chết. Một con chết vì thời gian dài sống quen trong lồng, cơ thể yếu nhược, lại quen được người chăm sóc nên chết vì đói; con còn lại thì chết vì buồn bực do nhớ lại những ngày tự do tự tại của mình.
Con người có những lúc thờ ơ trước hạnh phúc của mình nhưng lại ngưỡng mộ hạnh phúc của người khác.
Kỳ thực, đôi lúc thứ mình có chính là thứ người khác hâm mộ, sống làm người biết tự đủ mới là vui, hiểu được chính mình mới là hạnh phúc.