VẠN SỰ TUỲ DUYÊN

VẠN SỰ TUỲ DUYÊN
Mùa hè nắng nóng, bãi cỏ trong sân chùa héo khô một mảng lớn, trông rất xấu xí.

Tiểu hòa thượng thấy vậy mới nói với su phụ: "Sư phụ, hay là chúng rắc vài hạt giống xuống đi!"

Sư phụ nói: "Đừng nóng vội, cứ tùy thời."

Khi có hạt giống trong tay, sư phụ nói với tiểu hòa thượng: "Con đem trồng đi." Không ngờ, một trận gió nổi lên, thổi bay đi không ít hạt giống vừa reo.

Tiểu hòa thượng vội vã nói với sư phụ: "Sư phụ, rất nhiều hạt giống đã bị gió thổi bay đi mất rồi."

Sư phụ đáp: "Không sao, những hạt bị thổi đi đều là hạt lép, dù có trồng xuống cũng không nảy mầm được, tùy tính."

Mới vừa rắc xong hết chỗ hạt giống, lại có mấy con chim bay tới, đậu dưới thửa đất kiếm ăn.

Tiểu hòa thượng vội vã lấy sào xua đuổi chim, sau đó chạy đi mách sư phụ: "Không xong rồi sư phụ ơi, hạt giống bị chim ăn mất rồi."

Sư phụ nghe xong chậm rãi trả lời: "Con đừng lo, hạt giống vẫn còn nhiều lắm, không ăn hết được đâu, tùy ngộ."

Nửa đêm, một trận mưa to gió lớn kéo đến. Tiểu hòa thượng nức nở chạy tới phòng sư phụ: "Lần này thì xong thật rồi, tất cả hạt giống đều đã bị nước mưa cuốn trôi rồi."

Sư phụ đáp: "Cuốn rồi thì thôi, trôi đến đâu nảy mầm đến đó, tùy duyên."

Qua mấy ngày, trên mảnh đất trơ trụi mọc lên rất nhiều mầm non xanh, ngay cả những nơi ban đầu vốn không reo hạt giống cũng xuất hiện những mầm xanh tốt nho nhỏ.

Tiểu hòa thượng trông thấy thế vui mừng vô cùng: "Sư phụ, người mau nhìn xem, hạt giống mọc lên hết rồi."

Sư phụ vẫn bình tĩnh như trước và nói rằng: "Vốn là nên như vậy, tùy hỷ."
Uống Trà Thôi sưu tầm
3 0 18,958 10
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết