VÌ SAO NGƯỜI ÁC VẪN SỐNG SUNG SƯỚNG?

VÌ SAO NGƯỜI ÁC VẪN SỐNG SUNG SƯỚNG?
“Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo” là đạo trời. Người phương đông từ xưa đến nay đều tin tưởng rằng, “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”. Tin rằng “thiện ác có báo” là thiên lý và là sự thật tồn tại một cách khách quan, không thay đổi. Thế nhưng, đã có “ác hữu ác báo” rồi thì vì sao vẫn có không ít người làm việc xấu, thậm chí là không điều ác nào không làm lại vẫn phát tài, lên chức vị cao, mọi chuyện được như ý khiến người người nhìn vào cảm thấy ngưỡng mộ? Câu chuyện đầy ý nghĩa nhân sinh dưới đây sẽ cho bạn câu trả lời.

Chuyện kể rằng, có một thanh niên vô cùng căm phẫn thế tục tên Giang Nhất Ngô. Bất mãn vì một tên ác bá chiếm không ruộng đất của mình, anh lên tỉnh để cáo trạng nhưng đã bị tên ác bá này tìm người làm giả tai nạn xe và đâm chết. Giang Nhất Ngô thấy rằng tên lái xe kia chính là chó săn của tên ác bá đó và biết hắn ta đã dùng kế để hãm hại mình. Hồn của anh nhìn thấy cha mẹ khóc thương thảm thiết lòng đau vô cùng nhưng chẳng có cách nào để an ủi họ. Anh phẫn nộ suy nghĩ rằng khi biến thành ma quỷ nhất định sẽ đi tìm tên ác bá đó để trả thù.

Đúng lúc Giang Nhất Ngô muốn bay đi để báo thù thì hai sợi dây một đen một trắng bay từ đằng sau đến trói chặt lại. Một người mặc áo đen một người mặc áo trắng tay cầm gậy đại tang đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, không nói một lời rồi đưa anh đi.

Giang Nhất Ngô biết rằng 2 người mặc áo đen, trắng này chắc chắn là Hắc Bạch Vô Thường, nhưng lại không biết nên xưng hô ra sao nên bèn nói: “Hai vị sai gia à, tôi bị kẻ xấu hãm hại đó, hai người hãy đợi tôi đi báo thù xong rồi xử lý được không?”. “Hai vị Hắc Bạch Vô Thường căn bản không hể để ý đến anh, vẫn trói chặt và đưa anh đến một nơi sâu không thấy đáy.

Trải qua những khoảnh khắc tối tăm, cuối cùng anh bị giam ở trong một điện lớn khói bay mù mịt. Có một người đang ngồi ở phía trên, nhưng khói quá nhiều khiến anh không nhìn rõ được mặt mũi. Giang Nhất Ngô nghĩ có lẽ ngài ấy là Diêm Vương rồi.

“Có chuyện thì nói, không có chuyện thì tiến về phía trước một bước uống canh Mạnh Bà để đầu thai”. Người ngồi trên điện chậm rãi nói.

“Thưa Diêm Vương, tại sao người chết lại là tôi? Còn người xấu đã hại tôi thì vẫn sống sung sướng?” Giang Nhất Ngô uất ức trong lòng vì thù lớn chưa báo được đã bị bắt đến đây, nên anh rất muốn hỏi câu hỏi đó.

“Người chỉ cần biết một câu là được, dục tri tiền thế nhân, kim sanh thọ giả thị. Dục tri lai thế quả, kim sanh tác giả thị. Dục tri lai thế quả, kim sanh tác giả thị”. (Tạm dịch: Muốn biết nhân đời trước thì [hãy nhìn vào] những gì phải hưởng trong kiếp này. Muốn biết quả trong đời sau, hãy nhìn vào những gì đang làm trong kiếp này). "Đạo trời này không có gì sai với ngươi cả.” Người ngồi trên điện trả lời.

“Đừng dùng những lời này để lừa gạt tôi, tôi đâu phải là đứa trẻ lên 3!” Giang Nhất Ngôn thầm nghĩ mình đã chết rồi thì có gì mà phải sợ, đắc tội với Diêm Vương cũng chẳng sao.

“Được, bây giờ ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất là uống canh mạnh bà, sẽ đầu thai theo những công đức của ngươi khi còn sống; lựa chọn thứ hai là để cho người hiểu được thiên cơ, nhưng sẽ lỡ thời gian đầu thai của ngươi. Cho dù sau này có được đầu thai thì cũng sẽ bị cắt dương thọ để bù vào. Một giờ ở âm phủ sẽ bằng 1 năm trên dương gian. Ngươi hãy nghĩ cho kỹ”. Người trên điện nói.

“Tôi muốn được xem thiên cơ, dù đầu thai chuyển kiếp sống ít đi vài năm tôi cũng không tiếc”. Giang Mạnh Ngô nói chắc như đinh đóng cột.

“Được, hãy dẫn hắn đến giới ngộ đạo luân hồi”. Hai người phía trên điện đi đến, đeo hai cái vòng sắt vào đầu anh và dặn anh không được tháo xuống, nếu không sẽ bị hồn tiêu phách tán, mãi mãi không được siêu sinh; nếu muốn quay về đầu thai thì gõ 3 cái vào vòng sắt, tự nhiên sẽ có người đến dẫn anh về. Sau đó đưa Giang Nhất Ngô đến trước sơn động có viết hai chữ “Ngộ đạo”, rồi đẩy anh xuống.

Trở lại âm gian, báo thù ác bá

Giang Nhất Ngô về lại chốn quen thuộc chỉ là ở đây trở nên u ám, không có ánh sáng. Đầu tiên anh muốn về thăm nhà, sau đó sẽ đi tính sổ với tên ác bá kia.

Trên đường Giang Nhất Ngô nhìn thấy nhiều người đeo vòng sắt trên đầu giống mình, những người này đều rất vội vàng. Anh chào hỏi họ thì họ cũng chỉ nói vội một tiếng rồi đi, không hề đứng lại nói một câu nào với anh cả. Có người nhắc nhở anh rằng anh cũng phải hành động nhanh lên, để tránh tổn thọ ở kiếp sau.

Giang Nhất Ngô về đến nhà, anh nhìn thấy cha mẹ vẫn đang khóc, nhưng anh cũng không thể làm gì mà chỉ dập đầu hai cái trước cha mẹ rồi quay lưng đi tìm tên ác bá để báo thù.

Trở thành hồn ma nên làm việc gì cũng thuận tiện hơn nhiều, anh nhanh chóng tìm được nhà tên ác bá kia. Khi tên ác bá đang ngủ, anh nhìn thấy rất nhiều hồn ma đầu đeo vòng sắt cũng đang vây quanh lão ác bá đó, xem ra người muốn tính sổ với hắn cũng không ít. Chỉ nhìn thấy những hồn phách kia, có người tiện tay bắt vài con muỗi đến cắn và hút máu lão, tên ác bá kia đang say giấc dơ tay đập bốp vào mặt của mình, đập chết được những con muỗi đó thì mặt hắn cũng đỏ cả lên. Có hồn ma không biết từ đâu bắt được mấy con bọ, khi tên ác bá ngáy há to miệng liền thả chúng vào trong mồm hắn khiến cho những hồn ma khác cười khanh khách.

Có hồn ma quay đầu lại nhìn Giang Nhất Ngô và nói: “Ồ, lại thêm một tên nữa đến tính sổ với hắn”. Các hồn ma gọi Giang Nhất Ngô đến. Giang Nhất Ngô bước đến muốn bóp cổ tên ác bá cho hắn chết, tên ác bá ho lên vài tiếng thì những hồn ma kia liền ngăn anh lại và nói rằng: “ Ngươi mới đến không hiểu gì cả, nếu người bóp chết hắn, hắn đến âm phủ cũng sẽ có bản lĩnh giống như chúng ta, hơn nữa khi hắn ở cùng với những người quen ta làm sao có thể giải được nỗi hận, ngươi đừng có nhất thời hồ đồ mà làm vậy chẳng khác dễ dãi cho hắn! Ngươi còn làm vậy, chúng ta sẽ không cho phép ngươi đến gần hắn đó”.

Hóa ra là như vậy, Giang Nhất Ngô nghĩ thấy cũng đúng và thấy mình đã quá hấp tấp. Chẳng trách có một số người xấu chết sớm, một số thì sống rất lâu. Những người xấu sống lâu đó là vì sống để chịu tội.

Giang Nhất Ngô ở đó cùng những hồn mà đó một hồi cùng nhau nghĩ cách trêu chọc tên ác bá, nhưng sau một hồi lâu thì dần dần cảm thấy nhàm chán. Thấy người nhà cha mẹ tên ác bá cũng không đến nỗi tệ, dù cho có cơ hội tính sổ, anh cũng không thể nhẫn tâm giết chết cha mẹ vô tội của hắn. Giang Nhất Ngô sinh ra vốn lương thiện, trần duyên đã tận, trong lòng đã thấy nhẹ nhõm nên gõ ba cái vào vòng sắt trên đầu, quả nhiên có người đến đón anh về điện Diêm Vương.

Sau này âm phủ niệm tình anh một lòng hướng thiện nên để cho anh uống canh mạnh bà đầu thai vào một gia đình giàu có.

Thiên Thanh / Theo: Sống Đẹp
1 0 17,247 0
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết