BÀ THANH ĐỀ MẸ CỦA TÔN GIẢ MỤC KIỀN LIÊN
Ngày xưa, có một bà lão nghèo nhưng lòng thành thì sâu nặng. Bà là một tín nữ thuần thành, tin tưởng tuyệt đối vào Phật pháp. Lòng tin ấy khiến bà tin rằng cơm gạo người đời gieo trồng ngoài đồng chưa đủ thanh tịnh để dâng lên cửa Phật.
Thế là năm này qua năm khác, bà tự tay trồng từng hạt lúa trong gáo dừa nhỏ, đựng đất sạch tinh khôi. Mỗi gáo được treo lên cao, tránh bụi trần, tránh người bước qua làm ô uế. Khi lúa chín, bà không dùng cối giã, mà dùng chính cán dao mới tinh, cẩn trọng lột từng lớp vỏ trấu, vừa làm vừa niệm Phật. Gạo trắng ngần, lòng thành tinh khiết, bà gom từng nắm nhỏ dâng lên chùa.
Một hôm, vị sư trụ trì bậc cao tăng đạo hạnh nhập định và thấy điềm báo: ngày mai sẽ có một vị đại thí chủ mang tâm thành sâu sắc đến cúng dường Tam Bảo. Trước khi đi xa, thầy dặn chú tiểu hãy tiếp đón người ấy thật chu đáo.
Ngày hôm sau, chùa vắng vẻ cả ngày. Không ai đến. Trời xế chiều, các sư trẻ bắt đầu nghi ngờ điềm mộng, cho là mơ hồ. Họ đóng cổng chùa, lòng có chút thất vọng.
Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, một đôi vợ chồng già mới lụm khụm đến gõ cửa chùa, tay ôm lon gạo nếp nhỏ là kết tinh của bao ngày tỉ mẩn, chọn lựa từng hạt. Họ xin được dâng cúng Phật.
Thế nhưng các sư trẻ, vốn đã mỏi mệt cả ngày, lại thấy chỉ là lon gạo bình thường nên từ chối. "Không có Sư cả, không nhận cúng dường." Họ lạnh lùng nói, rồi khước từ, đẩy lui hai vợ chồng ra ngoài. Trong lúc giằng co, lon gạo rơi xuống, tung tóe khắp sân chùa.
Bà lão đau đớn, tủi hổ. Bao năm tâm thành nay bị xem thường như rác. Trong cơn tuyệt vọng, bà thốt lên lời thề độc:
"Từ kiếp này sang kiếp khác, hễ thấy chùa là ta phá chùa, thấy tượng là ta xô tượng!"
Vài ngày sau, vị trụ trì quay về, hỏi ngay về vị đại thí chủ trong điềm mộng. Các sư trẻ lắc đầu. Chỉ có một người nhắc lại chuyện hai vợ chồng già, lon gạo nếp và lời thề lạ lùng.
Nghe đến đó, thầy trụ trì lặng người. Thì ra… người ấy chính là đại thí chủ trong mộng. Bao nhiêu công phu tu tập của bà, chỉ vì thiếu lòng kính trọng mà biến thành nghiệp ác.
Thầy đến trước tượng Phật, dâng lời sám hối sâu xa. Và rồi, thầy nguyện một lời nguyện lớn lao, vang vọng muôn kiếp:
“Từ đời này sang đời khác, con nguyện làm con của bà.
Khi bà phá chùa, con nguyện xây thêm chùa.
Khi bà khinh chốn thiền môn, con nguyện tu hành tận lực.
Khi bà buông lời bất kính, con nguyện theo bà chẳng rời,
Cho đến khi nghiệp bà tan, tâm bà sáng,
Con mới dừng lại, mới an lòng.”
Vị sư ấy, chính là tiền thân của Tôn giả Mục Kiền Liên, một trong hai đại đệ tử thần thông bậc nhất của Đức Phật.
Còn bà lão chính là mẹ ngài, Thanh Đề người sau này bị đọa vào địa ngục vì những nghiệp chướng trần gian, và cũng chính nhờ lòng hiếu thảo vô bờ bến của con trai mình mà được cứu rỗi.
Một câu chuyện xưa, nhưng chưa bao giờ cũ.
Vì đôi khi, chỉ một cái nhìn thiếu từ bi, một thái độ hờ hững, cũng đủ khiến một người mang lòng oán hận đến cả kiếp sau.
Và cũng chính từ lòng từ bi, một lời nguyện lớn… có thể hóa giải mọi nghiệp duyên, dẫu là tăm tối nhất.
(Dựa theo bản dịch của cố lão hòa thượng Thích Tuệ Đăng)