HÃY SỬA LUẬT, ĐỪNG SỬA ĐIỀU TỬ TẾ
Chỉ với 1 cái tournevis, cụ đã vá lại cả thế giới.
Khi George bước sang tuổi 79 và nghỉ hưu, ông không mua gậy chơi golf, cũng chẳng mắc võng ngoài vườn.
Thay vào đó, ông treo một tấm bảng tự làm trước cửa nhà để xe:
"Đồ hỏng? Mang đến đây. Không lấy tiền. Chỉ cần trà và chuyện trò."
Cư dân thị trấn nhỏ Maple Grove nghĩ ông hơi… lẩm cẩm.
“Ai lại đi sửa đồ miễn phí cơ chứ?” – ông thợ cắt tóc càu nhàu.
Nhưng George có lý do của mình.
Vợ ông, bà Ruth, từng dành cả đời để khâu lại áo rách, sửa khung ảnh nứt cho bất cứ ai gõ cửa.
Bà hay nói:
“Lãng phí là thói quen. Còn tử tế là cách chữa lành.”
Bà mất năm ngoái, để lại trong George đôi bàn tay khát khao được tiếp tục sửa chữa — không chỉ vật dụng, mà cả những điều dang dở bà để lại.
Người đầu tiên tìm đến là Mia, 8 tuổi.
Cô bé kéo theo một chiếc xe đồ chơi bằng nhựa, mất một bánh xe.
“Bố cháu nói không đủ tiền mua cái mới.” – Mia lí nhí.
George cười, lục lọi trong hộp đồ nghề.
Một tiếng sau, chiếc xe lại chạy bon bon — giờ gắn một chiếc nắp chai làm bánh và bọc bằng băng keo bạc.
“Bây giờ là phiên bản đặc biệt rồi đấy.” – ông nháy mắt.
Mia cười toe toét mang xe về.
Mẹ cô bé ở lại.
“Ông ơi… ông có sửa được hồ sơ xin việc không?”
“Tôi thất nghiệp từ khi nhà máy đóng cửa.”
Buổi trưa hôm đó, gara nhà George rộn ràng.
Một bà cụ đem đến chiếc đồng hồ vỡ — “Chồng tôi lên dây nó mỗi sáng Chủ nhật.”
Một cậu thiếu niên mang theo ba lô rách.
George sửa tất cả.
Nhưng ông không còn làm một mình.
Một cô giáo nghỉ hưu giúp người khác viết CV.
Một bà thợ may cũ khâu lại ba lô.
Mia quay lại, dúi vào tay ông hũ mứt:
“Mẹ cháu cảm ơn ông. Mẹ vừa phỏng vấn xong.”
Rồi… có đơn khiếu nại.
“Hoạt động trái phép.” – thanh tra thị trấn cảnh báo.
“Ông vi phạm luật quy hoạch.”
Thị trưởng, một người kỹ tính, yêu cầu ông dừng lại.
Sáng hôm sau, bãi cỏ trước nhà George chật kín.
40 người dân đứng đó, tay cầm máy nướng hỏng, mền rách, bảng biểu với dòng chữ:
"Hãy sửa luật, đừng sửa lòng tốt!"
Phóng viên đến đưa tin:
“Lòng tốt có phạm pháp không?”
Thị trưởng phải nhượng bộ.
“Muốn sửa đồ? Được. Nhưng dọn ra khu công cộng.”
Họ gợi ý thuê lại trạm cứu hỏa cũ. Không cam kết gì thêm.
Thế là bắt đầu…
Trạm cứu hỏa được quét vôi vàng rực rỡ, đặt tên là “Góc nhỏ của Ruth”.
Thợ sửa ống nước dạy nghề.
Thanh thiếu niên học cách vá vớ.
Người làm bánh đổi bánh mì lấy lò vi sóng được sửa xong.
Rác thải của thị trấn giảm 30%.
Nhưng điều quý nhất là những câu chuyện.
Một góa phụ ngồi sửa đèn bàn, đối diện là người cha đơn thân đang thay lốp xe đạp.
Họ nói về Ruth.
Về mất mát.
Và hy vọng.
Tuần trước, George nhận được một mảnh giấy trong hộp thư.
Là của Mia, giờ đã 16 tuổi, đang thực tập tại một phòng nghiên cứu robot.
"Ông đã dạy cháu cách nhìn thấy giá trị trong những điều tưởng như hỏng hóc.
Cháu đang chế tạo một cánh tay giả dùng năng lượng mặt trời.
P.S: Xe đồ chơi vẫn còn chạy ngon lành!"
Ngày nay, 12 thị trấn trong bang đã có những “Trung tâm sửa đồ”.
Không nơi nào tính phí.
Chỗ nào cũng có trà nóng.
Thật buồn cười, phải không?
Chỉ một ông già với cái tuốc nơ vít… lại có thể bắt đầu vá lại cả một thế giới.
Team Uống Trà Thôi sưu tầm