Thần chú Bồ Tát Maha Cundi Dharani Cundhi

Có những buổi sáng thức dậy, ta chợt nhận ra mình đã sống như một cái bóng - hối hả bon chen mà quên mất hơi thở, quên mất nắng mai đang thì thầm trên lá, bận bịu với bao suy nghĩ toang tính...

Đạo không ở đâu xa, chính là khoảnh khắc ta dừng lại, chạm vào sự sống đang rung động trong từng tế bào & tận hưởng từng cảm giác vui, buồn... đang có. Hiện tại & ngay bây giờ.

Người ta thường nghĩ tu là phải lánh đời, nhưng kỳ thực, tu là can đảm ôm trọn cuộc đời này với tất cả vỡ tan và viên mãn.

Tôi từng gặp một bà cụ bán hàng rong. Mỗi sáng, bà dọn hàng thật chậm rãi, như đang dâng hương lên đời. Có người trả giá, bà cười hiền: "Con cứ lấy đi, bà vui lòng". Trong đôi mắt nheo nheo ấy, tôi thấy cả bầu trời từ bi. Đạo không nằm trong chữ nghĩa cao xa, mà ở cách ta đối đãi với nhau qua những điều nhỏ nhoi nhất.

Có những lúc đêm khuya trằn trọc, ta chợt tỉnh giấc giữa bao nỗi sợ hãi, sợ mất mát, sợ cô đơn, sợ mình sẽ chẳng còn ai bên cạnh. Khoảnh khắc ấy, nếu biết lắng nghe, ta sẽ nghe tiếng thì thầm: "Tất cả chỉ là mây bay ngang trời". Đau khổ nào rồi cũng qua, hạnh phúc nào rồi cũng tàn, chỉ còn lại tấm lòng rộng mở như mặt đất bao dung không giữ lại gì, mà cũng chẳng mất đi đâu.

Sống đạo là dám nhìn thẳng vào những vết nứt trong tâm hồn mình. Khi ta ngừng trốn chạy, khi ta đủ dũng khí ôm lấy nỗi đau và thầm thì: "À, thì ra mình vẫn đang sống", đó chính là giác ngộ. Như cơn mưa rào tưới mát những vết cháy khô, như nụ hoa dại vẫn nở trên bờ tường đổ - hạnh phúc thực sự đến từ sự buông xả hoàn toàn.

Cuối cùng, tôi chợt hiểu: Tu không phải để thành Phật. Tu là để làm người cho trọn vẹn. Để mỗi sớm mai thức dậy, ta thấy mình như dòng sông - khi cuộn sóng dữ dội, khi êm đềm phẳng lặng, nhưng lúc nào cũng đang về với biển.

Cuộc sống là những trải nghiệm mà con người đang dần quên mất những trải nghiệm khi sống.

 

Sadhu, Sadhu, Sadhu

Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết