TẠI SAO CON NGƯỜI KHÔNG NHÌN THẤY SỰ TỒN TẠI CỦA THẦN?

Tôi tin Phật, tôi tin "nhân quả" nên tôi không bao giờ oán trách tại sao mình không giàu, có lẽ tại mình tạo nghiệp và trong cuộc sống hiện tại mình không bỏ công sức ra nhiều bằng những người khác. Tôi không ganh tị với những người ai cũng biết gian ác mà giàu có vì họ có cái nhân tốt. Tôi tin rằng "có vay có trả" mà thời gian chưa đến

Trong những lời giáo huấn của Đức Phật sống TẾ CÔNG có những câu như thế này:

- Kim nhật bất tri minh nhật sự – sầu thập ma (今日不知明日事 – 愁什麼): 

Hôm nay không biết việc ngày mai – Lo âu làm gì.

- Khởi khả nhân vô đắc vận thời – cấp thập ma (豈可人無得運時 – 急什麼): 

Khi chưa gặp vận may – nôn nóng làm gì.

- Tử hậu nhất văn đới bất khứ – kiên thập ma (死後一文帶不去 – 慳什麼): 

Chết rồi một chữ không mang được – bủn xỉn làm gì.

Và một câu mà tôi tin nhất là:

* Cử đầu tam xích hữu thần minh – khi thập ma (舉頭三尺有神明 – 欺什麼): 

Ngẩng đầu ba tấc có thần linh – lừa dối làm gì

Trên đầu có thần linh mà sao mình không thấy mà lại tin, ngược lại có người vì không thấy nên không tin. Câu hỏi không riêng tôi mà biết bao nhiêu người đều muốn biết. Mời bạn đọc bài sau đây. (LKH)

TẠI SAO CON NGƯỜI KHÔNG NHÌN THẤY SỰ TỒN TẠI CỦA THẦN?

Luôn có những người bạn hỏi tôi [Thực sự có Thần tồn tại không? Nếu có, tại sao chúng ta không nhìn thấy?] Tôi trả lời: Nhất định là có. Vậy tại sao con người lại không nhìn thấy sự tồn tại của Thần? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì con người đang ở trong mê. Một đời người, cho dù là làm quan to đến đâu, cho dù có bao nhiêu tiền đi chăng nữa, cũng không thể nào thoát ra khỏi 4 chữ: sinh, lão, bệnh, tử (生、老、病、死). Nhưng khi con người chết đi, không phải đơn giản chết là xong hết, mà họ lại phải luân hồi trở lại. Cho dù bạn làm quan to đến đâu, có nhiều tiền như thế nào cũng không thể mang theo được, có một câu nói rằng “Nhân sinh như mộng” (人生如夢), chính là để nói về cái ý này.
 

Con người luôn có thói quen dùng tư tưởng của người thường để lý giải Thần, con người cho rằng dập đầu đốt hương cho Thần thì có thể phát tài, sinh con trai, thậm chí là không còn bị bệnh tật; Nhưng con người lại không biết rằng cuộc đời của con người khi sinh ra đều đã được an bài dựa vào phúc báo tích lũy từ tiền kiếp, không thể vì con người dập đầu bái lạy Thần mà có thể thay đổi được. Kết quả con người sau khi dập đầu bái lạy, bệnh vẫn không khỏi, họ liền không tin tưởng vào Thần nữa, cho rằng không linh nghiệm, và không linh nghiệm tức là không tồn tại. Thế nhưng con người luôn sợ chết, vậy nên luôn có người kêu than rằng: “Giá như có thể tìm thấy linh đan diệu dược có thể trường sinh bất tử thì tốt biết bao!”. Tuy vậy, khi bạn nói với họ rằng thông qua tu luyện có thể đạt được mục đích đó, họ lại cười phá lên, cho rằng đó là việc không thể tin, cho rằng đó là “mê tín”.

Trong lịch sử của chúng ta có một người tu hành rất nổi tiếng, đó là lục tổ thiền tông Huệ Năng (禪宗六祖慧能), nhục thân của ông không bị hoại, hiện đang được cúng bái tại Chùa Nam Hoa (南華寺) ở Quảng Đông (廣東) cho tới nay đã hơn 1000 năm, đây là một sự thực minh chứng rõ ràng. Mọi người thử nghĩ xem, một người bình thường liệu có thể đạt được trạng thái như vậy không? Một thân thể bất hoại, vật chất ở bên trong thân thể lẽ nào không phải là do tu hành mà cải biến sao? Người như vậy chẳng phải là Thần sao? Thần sở dĩ lưu lại một cơ thể bất hoại, chính là để nói cho chúng ta biết: Thần thực sự là có tồn tại, và tín ngưỡng trong tôn giáo không phải là duy tâm.

 

Con người luôn tưởng tượng rằng Thần là phải cưỡi mây đạp gió, phất tay một cái là những kẻ xấu đều phải chết hết. Thế nhưng khi Thần hạ thế xuống nhân gian, là không thể thi triển thần thông như con người vẫn hay tưởng tượng, bởi vì con người đang ở trong mê, rất nhiều người đang phải ở trong mê để ngộ đạo, cho nên việc đại hiển thần thông là điều không được phép, giả sử con người đều nhìn thấy Thần, thế thì sẽ không còn tồn tại cái “ngộ” nữa.

Chẳng phải có một câu nói là “Chấp mê bất ngộ” (執迷不悟) hay sao? Người bị nói đến ở đây chính là người đã bị những hiện tượng trong thế gian này mê hoặc, không còn tin tưởng vào Thần, những người này bị coi là ngộ tính không tốt. Thần mặc dù không thể dễ dàng hiển thị cho con người thấy, nhưng Thần lại có thể lưu lại văn hóa cho con người, văn minh lịch sử Trung Hoa 5000 năm kỳ thực chính là một bộ văn hóa Thần truyền, vậy mà lại bị con người chỉ trích là “mê tín phong kiến”, từ đó cắt đứt đi mối liên hệ huyết mạch giữa người và Thần. Khi con người không còn chính tín, không còn tin tưởng báo ứng, thì việc xấu nào cũng dám làm, mọi người nghi hoặc lẫn nhau, nguy cơ tứ bề, con người ngày càng xa rời khỏi Thần. Tuy nhiên, từ bi của Thần là vượt xa so với những gì con người tưởng tượng, ngay cả đến mức độ con người dám phỉ báng cả Thần, Thần vẫn cho con người thêm một cơ hội nữa.

 

Tai nạn cục bộ chính là cảnh báo đối với con người, thế mà lại bị những kẻ cố chấp xem là “Tai họa tự nhiên”. Tín đồ của Thần ở tại khắp nơi, chịu vô vàn đau khổ, truyền đi chân tướng và phúc âm của Thần, chỉ vì sự bình an của bạn và tôi, lại bị hứng chịu sự cười nhạo và chỉ trích. Có nhiều người nhìn thấy tượng Thánh Mary, tượng Phật, tượng Bồ Tát ở khắp nơi rơi lệ, đó là vì Thần đã nhìn thấy trước đại thảm họa mà con người sẽ phải gánh chịu trong tương lai, vậy mà con người vẫn chấp mê bất ngộ. Thời gian kỳ thực đã vô cùng cấp bách, đợi tới ngày mà Thần Phật đại hiển, cũng như việc công bố đáp án kiểm tra, một khi đã hiển lộ thì cơ hội cuối cùng để được đắc cứu cũng không còn, đến lúc ấy có hối hận cũng đã muộn rồi.

 

Team Uống Trà Thôi sưu tầm

Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết