Cho đi luôn thoải mái hơn mất đi!
Một cô gái đang ngồi chờ chuyến bay của mình trong phòng chờ ở một sân bay lớn.
Để giết thời gian chờ một tiếng, cô mua tạp chí để đọc và một gói bánh ăn cho đỡ đói.
Cô ngồi trong phòng VIP, nghỉ ngơi và giở sách ra đọc trong thanh thản.
Cùng trên ghế chờ, bên gói bánh, một người đàn ông cũng ngồi xuống, mở báo và lặng lẽ đọc.
Khi cô gái ăn chiếc bánh đầu thì người đàn ông cũng nhón ăn chiếc bánh tiếp theo.
Tuy không nói gì nhưng cô cảm thấy bực bội trong lòng, cô tự nghĩ: “Thật điên rồ! Nếu ta không lịch sự thì sẽ cho mi biết sự tự nhiên lố bịch của mi!”.
Cứ mỗi lần cô nhón ăn một chiếc, thì người đàn ông kia lại nhón ăn chiếc bánh tiếp theo.
Trong lòng cô, sự bực bội dần lên cao, tuy nhiên cô kiềm chế được nên chưa bộc lộ ra.
Khi chỉ còn lại một chiếc bánh duy nhất, cô nghĩ: “À được… thử xem người đàn ông ngỗ ngược này, mi sẽ xử lý sao đây?”.
Nhưng hắn bình tĩnh bẻ chiếc bánh làm đôi và mời cô dùng một nửa chiếc.
Ôi! Thật quá mức! Trong khi cô đang còn đói!
Cô đứng phắt dậy, gấp sách lại, giành lấy nửa bánh của mình rồi đi thẳng ra máy bay.
Khi đã vào trong máy bay, ngồi xuống ghế, cô lục túi tìm kính đeo của mình, thì thật ngạc nhiên trong túi xách của cô còn nguyên gói bánh chưa được mở! Cô cảm thấy hổ thẹn về hành động sai sót của mình…
Vì Cô đã để nguyên gói bánh trong túi mà chưa hề mở ra ăn!
Còn người đàn ông kia đã chia phần bánh của họ cho cô, nhưng họ không hề tức giận, không hề điên khùng và khó chịu…
Khi cô đang rơi vào trạng thái bối rối, hổ thẹn, nghĩ về người đàn ông kia thì thời gian cũng không còn để cô có thể giãi bày… để có thể tạ lỗi!
Trong cuộc sống, có bốn điều mà ta không sao sửa chữa được:
– Khi hòn đá… đã ném đi.
– Khi lời nói… đã buông ra.
– Khi cơ hội… đã bỏ lỡ.
– Khi thời gian… đã trôi qua...