Trời sinh ta ra ắt có chỗ dùng

Mỗi người chúng ta đều có chỗ yếu kém của mình, nhưng ông trời lại luôn ở chỗ yếu kém lớn nhất đó cho chúng ta một loại sức mạnh không ngờ đến được.

Cậu bé cụt tay trái đạt giải quán quân Judo

Ở Nhật Bản, có một cậu bé mười mấy tuổi, trong một lần tai nạn xe hơi không may mất đi cánh tay trái, cậu quyết định tìm đến một người thầy học Judo. Cậu luyện tập rất chăm chỉ, nhưng mà điều khiến cậu khó hiểu là, 6 tháng đã qua đi rồi, người thầy lại chỉ dạy đi dạy lại cho cậu cùng một động tác. Cậu không nhịn nổi nữa bèn hỏi thầy mình: “Thầy có thể dạy thêm cho em một vài động tác khác được không ạ?”.

 

Thầy giáo trả lời cậu rằng: “Con chỉ cần học tốt động tác này là được rồi”. Tuy cậu bé không hiểu được dụng ý của thầy, nhưng cậu tin tưởng lời của thầy, tiếp tục cố gắng tập luyện.

Mấy tháng sau, người thầy quyết định dẫn cậu tham gia thi đấu. Trong suốt cuộc thi, cậu vận dụng động tác người thầy truyền dạy cho mình một cách hết sức thành thục, hạ gục các đối thủ lọt vào vòng trong. Mãi cho đến trận chung kết, tuy đối thủ dũng mãnh khiến cậu gần như chống đỡ không nổi, nhưng cậu sau khi trải qua một phen khổ chiến đã chuyển bại thành thắng, giành được giải quán quân.

Trên đường về nhà, cậu hỏi thầy của mình, cớ sao chỉ dùng một động tác mà thầy dạy cho con lại có thể giành được chiến thắng trong cuộc thi này được?

Người thầy trả lời rằng: “Có hai nguyên nhân: Một, chiêu thức mà thầy dạy cho con đó là một động tác khó nhất trong Judo, con đã rất tinh thông rồi; hai, đối phương nếu muốn phá giải được động tác này chỉ có một động tác duy nhất, ấy là nhất định phải nắm được tay trái của con”.

Cô gái mù thoát khỏi thảm hoạ núi lửa

 

Cuốn tiểu thuyết “Thảm họa Pompeii” miêu tả thành cổ Pompeii của Ý bị động đất nhấn chìm vào ngày 24 tháng 8 năm 79 (Sau Công Nguyên). Trong sách có câu chuyện kể về một cô gái mù bán hoa. Cô tuy bị mù cả hai mắt, nhưng không vì vậy mà đâm ra chán nản tuyệt vọng, cũng không gục đầu ủ dột nhốt mình ở nhà. Cô học cách sống, làm việc, tự mưu sinh bằng sức lao động của bản thân như những người bình thường khác.

Không lâu sau, núi lửa Vesuvius phun trào dữ dội, thành Pompeii đứng trước ngày tận thế. Tòa thành này bị bao phủ trong khói đặc và đống đổ nát, trời đất tối đen như mực. Người dân hoảng hốt lo sợ chạy tới chạy lui mong tìm đường thoát thân mà không sao tìm thấy được đường ra.

Cô gái mù này vốn dĩ nhìn không thấy, bất hạnh của cô lại giờ đây lại trở thành may mắn của cô. Cô đã dựa vào xúc giác và thính giác của mình, không những đã tìm được đường sống, mà còn cứu thoát được người thân của mình.

Cô bé có giọng nói khàn kỳ quặc trở thành diễn viên lồng tiếng nổi danh

Ở Nhật Bản, có một bé gái vô cùng tự ti bởi giọng nói của cô khàn khàn rất khó nghe, rất kỳ quặc, đến nỗi không có người nào chịu làm bạn với cô, còn thường xuyên chế nhạo cô nữa. Cô từng vì vậy rất lấy làm buồn bã, cảm thấy bản thân là kẻ thất bại, ông trời với cô thật quá bất công.

 

Về sau, cô đã trở thành diễn viên sân khấu kịch, mới dần dần kiếm được chút tự tôn. Vừa trùng hợp, khi đó Nhật Bản có một tác giả sáng tác truyện tranh tên Fujiko F. Fujio, truyện tranh Đô-rê-mon của ông rất được yêu thích, và đang chuẩn bị dựng thành phim hoạt hình. Tình cờ thay, ông đã nghe thấy giọng nói của cô gái này, bèn tìm đến cô thử giọng, cô rất lấy làm bất ngờ. Thật không ngờ trên đời này lại có người để ý đến giọng nói quái gở mà trước nay cô luôn lấy làm hổ thẹn này?

Cô gái này là ai? Cô ấy chính là người lồng tiếng cho chú mèo máy thông minh Đô-rê-mon phiên bản tiếng Nhật! Chất giọng “quái gở” khiến cô tự ti không cất đầu lên được, giọng nói kỳ quặc không giống ai đã mang đến cho cô biết bao bất hạnh thời trẻ kia, nay đã thuận theo bộ phim hoạt hình này truyền rộng đến các nơi trên khắp thế giới, đã trở thành chất giọng mới lạ được rất nhiều trẻ nhỏ thi nhau bắt chước. Chất giọng nói mà ngày trước cô luôn mặc cảm này, nay đã trở thành vinh diệu của cô hôm nay, nói tóm lại, giờ đây cô không còn cảm thấy bản thân mình là thứ đồ thất bại nữa.

 

Lời bình:

Roberto Benigni – nam đạo diễn và là diễn viên của bộ phim “Cuộc sống tươi đẹp” lúc lên sân khấu nhận giải Oscar cho nam diễn viên xuất sắc nhất đã gửi lời cảm ơn chân thành đến bố mẹ của mình: “Tôi thật lòng cảm ơn bố mẹ tôi đã cho tôi món quà tốt đẹp nhất, chính là sự nghèo khổ”.

Vận mệnh đối với rất nhiều người mà nói, có lẽ nhìn vào thì giống như một lời nguyền rủa, nhưng nó trước nay không phải là một lời nguyền rủa, mà là một lời chúc phúc. Sở dĩ chúng ta nhìn vào giống như một lời nguyền rủa, đó là bởi tầm nhìn của chúng ta hệt như ngắm nhìn ra thế giới từ trong cái lỗ của chiếc chìa khóa. Nếu chúng ta có thể nhìn từ một góc độ xa hơn và cao hơn, sẽ thấy không có bất cứ cảnh ngộ nào là không tốt, tất cả đều là hảo sự.

 

Chỗ khiếm khuyết lớn nhất của các nhân vật nói trên không ngờ lại trở thành nhân tố quyết định giúp họ thành công. Mỗi người chúng ta đều có chỗ yếu kém của mình, nhưng ông trời lại luôn ở chỗ yếu kém lớn nhất đó cho chúng ta một loại sức mạnh không ngờ đến được. Chỉ cần biết cách lợi dụng hết thảy những điều mà ông trời ban cho chúng ta, chúng ta ắt sẽ ở chỗ yếu kém nhất của bản thân mà nhìn thấy được một loại chúc phúc khác mà ông trời ban cho.

 

Team Uống Trà Thôi sưu tầm

Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết