BÊN TÁCH TRÀ

Bên bàn trà, nước trà ấm áp, từ từ uống vào. Có chút tâm sự thật khó giãi bày, lại vì trà thấm nhập mà tiêu tán muộn phiền. Trong yên lặng mà hoài niệm, lắng đọng lại trong hương trà, kia rõ ràng là trong mộng, ta luôn ở bên người.
Trong hồ, sen đã tàn úa, còn chút hoa đỏ điểm lên mặt hồ như hư ảo, ta mãi ở nơi này, giữ ấm trà ngon chờ người. Một chiếc lá rụng, theo gió nhảy múa, ta lặng nghe tiếng gió.
Thời gian như gió thu lướt qua khóe mắt, thổi tung mái tóc, là khoảng thời gian đẹp đẽ an bình, vì lòng còn nhớ thương, còn chờ mong nên sẽ không khiến cho ta cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo.
Đêm dài vắng lặng, gió lạnh đìu hiu. Muốn viết câu thơ cuối cùng không thể hạ bút. Chuyện xưa ẩn hiện như góc tường lạnh lẽo tối tăm, muốn nói nhưng lại thôi.

Một chén trà uống đã nguội lạnh, ngoài cửa sổ mưa đêm rả rích, thấm ướt một mảnh tâm tư. Ta ở đầu phương bắc, người ở cuối trời nam, đến cùng vẫn cách nhau cả một vùng mây nước.
Bờ tường dây leo vẫn quấn quýt xanh tươi. Mây trôi trong đêm tối xa vời, vươn tay chạm vào làn gió nhẹ ngỡ như chạm vào hạnh phúc. Ngoái đầu nhìn lại, ở đâu ta cũng như nhìn thấy hình bóng người. Lặng im, lặng im, chỉ nhìn nhau mỉm cười. Người nào có nói xa cách mà ta cũng không hề nói hẹn gặp lại.
Năm tháng trôi qua như nước, đẹp đẽ và rạng ngời, cũng như chúng ta, ánh mắt chan chứa mây nước ngóng trông. An nhiên, đong đầy. Ấm áp một chén trà xanh, chờ người theo hương mà đến nơi này.Sưu tầm
0 0 11,870 5
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết