ĐỪNG QUÊN CÁM ƠN!

ĐỪNG QUÊN CÁM ƠN!

"Các gốc rễ của tất cả việc tốt đến từ nguồn gốc của sự hiểu rõ giá trị của lòng tốt".

- Đức Đạt Lai Lạt Ma –

Có một truyền thuyết kể rằng: Có hai người cùng đi gặp Thượng Đế hỏi lối đi lên Thiên Đường. Thấy hai người đói lả, Thượng Đế cho mỗi người một suất cơm. Một người nhận suất cơm, cảm động lắm, cứ cám ơn, cám ơn rối rít. Còn người kia nhận suất ăn, không hề động lòng, cứ làm như cho anh ta mới phải. Về sau, Thượng Đế chỉ cho người nói "cám ơn" lên Thiên Đường. Còn người kia bị từ chối, đứng ngoài cổng.

Kẻ bị từ chối đứng ngoài cổng không phục:
- Chẳng lẽ chỉ vì tôi quên nói "cám ơn"?
Thượng Đế trả lời:
- Không phải quên. Không có lòng cám ơn, không nói ra được lời cám ơn. Người không biết cám ơn, không biết yêu người khác, cũng không được người khác yêu.
Anh chàng kia vẫn không phục:
- Vậy nói thiếu hai chữ "cám ơn" cũng không thể chênh lệch đến thế?
Thượng Đế đáp:
- Biết làm thế nào được, bởi vì lối lên Thiên Đường rải bằng lòng cám ơn. Cửa lên Thiên Đường chỉ có dùng lòng cám ơn mới mở được. Còn địa ngục thì khỏi cần.

Ta luôn luôn có đủ lòng ơn cho những điều ta nhận. Lòng biết ơn là phẩm chất đẹp đẽ nhất, và là thước đo nhân cách của một con người. Lòng biết ơn được thể hiện qua nhiều phương diện, ở những cử chỉ nhỏ nhất, dám nói lời cám ơn với người thân trong gia đình mình, dám biết ơn những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, để cuộc sống mình đang không bị tệ hơn hiện tại như nó vốn là.

Chúng ta luôn có đủ cơ hội để ôm nhau, để nói lời yêu thương, để biết ơn nhau từng khoảnh khắc của đời sống này.

Một khi ta đã có lòng biết ơn, có chí quyết định thì chẳng còn có cái giới hạn nào mà không thể đạt tới được, cũng chẳng còn có cái kết quả nào mà không thể không hy vọng. Trong thực tế, biết ơn là một yếu tố tồn tại hiệu nghiệm hơn là năng lực của một người. Người biết ơn thì trong khi nguy biến cũng cứ vững lòng sẽ được ban phước và yêu thương đầy đủ như lúc bình thường.

Thời gian của ta thật sự không nhiều đến như vậy, cho nên thay vì lãng phí nó để trác móc, để giận dỗi, để đổ lỗi, để phán xét thì mình phải giữ lấy cho bằng được lòng biết ơn cuộc sống và chúng sinh để mình được đi theo trái tim và tâm từ của mình. Chúng biết mình thực sự muốn trở thành con người như thế nào. Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu.

Thời gian dù mãi dần trôi
Con thuyền tâm từ suốt đời ta mang
Lật từng tấn đời sang trang
Đoạn tăng ức kiếp muôn vàn niềm thương.

- Team Uống Trà Thôi -
0 0 12,721 0
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết