LOÀI HOMO SAPIENS & BÓNG ĐÊM & ÁNH SÁNG

LOÀI HOMO SAPIENS & BÓNG ĐÊM & ÁNH SÁNG

Mặt trăng tròn khuyết, đầy rồi lại cong
Tình người cũng tụ, xong lại tán,
Buồn lại vui, vui chán lại buồn.
Cỏ hoa sớm nở tối tàn,
Cây tùng cây bách muôn ngàn sức xuân.

- Nguyễn Bỉnh Khiêm -


Mong muốn của con người như những tia sáng lấp lánh, và đau khổ chính là những cái bóng của ta. Đôi khi ta cười nhạo chính mình, lắm khi muốn tách bỏ cái bóng của mình lúc đi dạo dưới nắng, cực đoan quyết liệt muốn tách bỏ sự đau khổ để ta thong dong dạo chơi nhưng đời có mấy khi mong muốn chịu nghe chính mình.

Tôi chưa bao giờ quên lời dạy của Phật giáo về so sánh nỗi đau khổ. Là chúng sinh, mỗi chúng ta đều đau khổ theo cách riêng của mình; chúng ta không thể so sánh đau khổ của mình với đau khổ của người khác, vì đau khổ được đo lường trong bối cảnh của chính mỗi cá thể. Bởi vì bối cảnh thay đổi rất nhiều từ cá nhân này sang cá nhân khác và từ nền văn hóa này sang nền văn hóa khác, nên chúng ta không thể nói rằng nỗi sợ hãi về nếp nhăn của một phụ nữ trung niên ít đau đớn hơn so với việc nỗi kiệt cùng của một người đàn ông vừa bị mất đi người yêu nhất đời mình. Tất cả chúng ta đều phải chịu đựng nỗi sợ hãi, mất mát và đau buồn theo những cách vừa tế nhị vừa thô thiển.

Làm thế nào một cá thể người có thể xử lý những tảng cảm xúc to lớn vật vã như vậy trôi đến bên ta mỗi ngày đây?

Việc dành thời gian mỗi ngày một mình trong tự nhiên, để chia sẻ với mẹ Thiên Nhiên về nỗi lo lắng, buồn bã, tức giận, và về mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của ta là phương cách dễ dàng nhất và hiệu quả nhất để an ủi bản thân mình. Giống như những ngày đầu tiên của tôi khi niệm Phật với Tịnh Độ, tôi giao phó bản thân mình cho Ơn Trên nắm giữ tất cả những gì tôi không thể tự mình nắm giữ, tôi hoàn hảo cống hiến trải nghiệm hiện thân của mình cho Vũ Trụ. Điều này giúp trái tim tôi thôi không tan vỡ nữa và giảm bớt áp lực mà cơ thể-tâm trí tôi đang có khi cố gắng chứa đựng những suy nghĩ và cảm xúc không thể kiểm soát được.

Ánh sáng và bóng tối là cộng sinh. Ánh áng và bóng tối lúc nào cũng là ta, có trong ta, nhưng cũng không phải là ta. Trong Đạo, trong Pháp, trong âm và dương, không có kẻ ác hay kẻ cứu thế. Nhưng mối quan hệ qua lại của chúng được hiểu rõ thông qua trải nghiệm thực tế, bóng tối sẵn sàng có thể để chuyển hóa thành ánh sáng chữa lành vết thương cho chính bản thân bản thể nguyên thần.

Nếu không có đau buồn, không có bóng tối, chúng ta sẽ không biết được phẩm chất nồng nàn của lòng trắc ẩn, không thể trải nghiệm được tình yêu thương tràn đầy, sự bất ngờ của niềm vui, chúng ta không thể tán dương vẻ đẹp tuyệt đối của thế giới. Đau buồn thúc đẩy, đào sâu, bóc trần từng lớp vỏ hành tây cảm xúc. Đau buồn là màu tối tạo thêm chiều sâu cho khung vẽ, mang lại kết cấu tương phản cho chỉnh thể toàn bộ bức tranh hoàn hảo. Nếu không có những tông màu tối này, cuộc sống của chúng ta sẽ bằng phẳng và chẳng hề thú vị gì, thế cớ sự làm người chẳng phải uổng phí lắm sao.

Bóng tối & ánh áng - đó là một cuộc gặp gỡ cần thiết giúp neo chặt chúng ta lại trong những lúc mất mát nhất.

Cái thiện, cái chân, cái đẹp—vết nứt nơi ánh sáng lọt vào, nhắc nhở ta về bản chất thực sự của chính mình và Phật tính trong mọi chúng sinh; và mọi trải nghiệm; vốn ở đó ngoài nhận thức của ta. Loài Homo Sapiens vốn dễ quên, đặc biệt là sau Covid càng chẳng nhớ gì hết, mình đã rốt ráo quên rằng mình vốn là những kẻ Vô Trí, mà cũng Vô Ưu.

- Team Uống Trà Thôi Sưu Tầm -
0 0 11,410 0
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết