MỘNG LÀNH HƯ ẢO

MỘNG LÀNH HƯ ẢO

"Mộng lành hư ảo, muôn đời mộng
Muôn pháp sinh diệt trong từng sát na"

Rất nhiều người trong chúng ta sống trong sợ hãi. Chúng ta sợ thất bại, sợ bị tổn thương, sợ bị từ chối, sợ không hòa nhập, sợ rối tung lên, thất vọng về bản thân và thất vọng về người khác. Chúng ta sợ bị dính mắc và cũng sợ được tự do; sợ trầm cảm và cũng sợ hạnh phúc; thậm chí chúng ta sợ cả những suy nghĩ và cảm xúc của chính mình. Vì chúng ta còn “trẻ lắm cơ” nên chỉ thấy mùa đông toàn là đắng chát.

Những nỗi sợ mà mình đang cảm nhận chính là những thông điệp. Hãy lắng nghe chúng.

Đức Phật dạy rằng tất cả chúng sinh đều luôn cảm thấy sợ hãi và lo lắng sâu sắc, điều này bắt nguồn từ thực tế rằng chúng ta chống lại sự vô thường về sự tồn tại chính mình. Một phần vì thực tế này - nỗi sợ hãi được chính chúng ta chấp nhận như một khía cạnh bẩm sinh trong trải nghiệm làm người. Con đường phát triển bản thân và xem xét nội tâm – học hỏi các thực hành về tâm trí, cơ thể và tinh thần dẫn chúng ta tới tầng thứ cao nhất của mình (và cuối cùng là giác ngộ hay “niết bàn”) – là một con đường của sự dũng cảm tuyệt vời.

Được vậy, cũng chính là lúc mùa đông không còn động gió lay mà chúng ta có thể vén rèm nghinh phong để tự tìm cho chính mình trong những chiều sâu ẩn giấu.

Chúng ta rèn luyện, như những chiến binh, vượt qua đau khổ, giải thoát trái tim và tâm trí để hoàn toàn trở nên tự do – không còn sợ hãi. Nên chúng ta phải tự mình học bơi trước khi bị chết đuối. Vì biết gió vô thường, nắng cũng vô thường, thôi không chao nghiêng nữa mà hãy tự biết phải quay về để để đời mình luôn sống mãi những mùa xanh. Đừng cảm thấy cô đơn, vũ trụ trọn vẹn ở ngay trong bạn mà vết thương chính là điểm cho Ánh Sáng rọi vào.

Chúng ta hãy bắt đầu học và hiểu về sự sợ hãi của mình. Chúng ta hãy ở lại với nó, chấp nhận nó là một phần của chúng ta, sợ hãi hay bóng tối luôn luôn là một phần của chúng ta, đừng phủ định nó. Gió mùa đông mới đó sẽ qua thôi, rồi nó sẽ trả lại mình những tháng ngày xanh tươi. Mỗi một cảm xúc đang đến với ta, đang cho chúng ta biết những bí mật của Vũ trụ bởi đã sinh ra làm kiếp con Người, ai mà chẳng phải đi hết một vòng...


Tâm trí thường sẽ kể cho chúng ta nghe những câu chuyện kinh dị mà chúng ta cho là có thật, rồi chúng ta chạy trốn và tự hủy hoại bản thân. Bạn đã bao giờ để ý rằng mình cảm thấy tốt hơn biết bao nhiêu sau khi chia sẻ nỗi lòng với một người nào đó, nói với họ về điều mà bạn cho là vô cùng đáng xấu hổ? Nỗi sợ mất đi sức mạnh khi chúng ta quay lại nhìn thẳng trực diện vào nó, khi chúng ta nhìn thấy bản chất thực sự của sợ hãi, từ từ nó sẽ suy yếu dần đi và cuối cùng trở thành KHÔNG, KHÔNG GÌ CẢ.

Bài ca cuộc sống đôi khi không thuận tai mình, nhưng một khi bước đi trên hành trình làm người này, cần thiết ta phải bình tĩnh đón nhận mọi bài học, kể cả bài học về SỰ SỢ HÃI. Một khi ánh sáng ở trong tim, bạn sẽ tìm thấy đường về nhà.

Chúng ta nên tôn trọng nỗi sợ hãi cũng như cần tôn trọng mọi cảm xúc nảy sinh trong chúng ta. Cảm xúc rất đa dạng – có niềm vui và nỗi buồn, nỗi đau, sự lo lắng và nhẹ nhõm …. – tất thảy chúng đều là những con sóng trong lòng đại dương ta. Vì vậy, chúng ta cần học cách chấp nhận rằng nỗi sợ hãi cũng như muôn vàn cảm xúc khác, nó luôn luôn tồn tại ở đó và chúng ta cần đón nhận mọi bài học đến với mình để nâng cao tầng thức trải nghiệm. Và một khi chúng ta quay đầu và đối mặt với nó – chính khoảnh khắc đó chúng ta không còn bị giam cầm bởi bất cứ điều gì nữa. Chúng ta đang đứng lên, chịu trách nhiệm về cuộc sống và hạnh phúc của mình và khi làm như vậy, chúng ta trở nên tự do.

Tại sao cứ chịu đựng việc tự giam cầm trong ngục tù trong khi cánh cửa thì luôn mở toang?
- Đây là con đường của bạn, và chỉ bạn thôi.
Người ta có thể bước đi cùng bạn, nhưng chẳng ai có thể bước đi thay bạn cả -

Uống Trà Thôi
ZenKI
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết