CHÙA ÂN OÁN
CHÙA ÂN OÁN
Xưa kia có hai gia đình nọ là hàng xóm của nhau, mối giao tình giữa hai nhà rất tốt đẹp, phu nhân hai nhà lại mang thai cùng một lúc, do đó đã quyết định khi con họ chào đời sẽ cho chúng kết nghĩa làm huynh đệ tỷ muội. Về sau, cả hai nhà đều sinh được con trai, hai đứa trẻ từ nhỏ đã gọi nhau là huynh đệ, cùng nhau trưởng thành, tình cảm thân thiết hơn cả anh em ruột thịt.
Năm hai huynh đệ 18 tuổi thì cũng là lúc phải ra ngoài mưu sinh. Lúc đó, hai gia đình cùng ngồi lại với nhau, phụ mẫu hai nhà đều muốn hai đứa trẻ đi cùng nhau, đồng thời dặn đi dặn lại rằng hai người phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau.
Sau đó hai huynh đệ đã cùng nhau xuất hành. Vào một ngày nọ khi hai người đi đến một ngọn đồi, vì mệt mỏi nên họ đã ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá lớn. Không ngờ, ngay khi vừa ngồi xuống thì người anh lại nảy sinh ý định muốn sát hại người em.
Người em kinh ngạc hỏi: “Huynh là anh trai tốt của đệ, tại sao lại muốn giết đệ chứ?”. Người anh đáp: “Ta cũng không biết, ta chỉ muốn giết đệ thôi”. Người em nói: “Như thế này nhé, hiện giờ đệ cảm thấy rất đói, muốn ăn bánh bao, huynh mua bánh bao giúp đệ, đợi đệ ăn no rồi thì hãy giết đệ sau vậy”. Anh trai rốt cuộc vẫn là anh trai, anh ta ngay lập tức đồng ý đi mua bánh bao cho người em.
Sau khi người anh đi rồi, người em ngồi đợi trên tảng đá, lúc này có một ông lão râu trắng xuất hiện trước mặt người em rồi nói rằng:
“Ngươi có biết vì cớ làm sao mà anh trai ngươi lại muốn giết ngươi không?”
“Không biết ạ”.
“Ngươi hãy lật tảng đá này lên nhìn thử xem”.
Người em cố hết sức đẩy tảng đá ra, chỉ thấy bên dưới tảng đá có một bao vải bố, vì trải qua thời gian lâu nên đã có chút mục nát.
Ông lão nói: “18 năm trước, ngay tại nơi này, ngươi vì báo thù mà đã giết chết anh trai mình. Sau đó đem hung khí giấu tại đây”.
“Làm sao mà ông biết được?”.
“Ta là thổ địa ở đây. Không muốn nhìn thấy huynh đệ các ngươi tương tàn nên mới đến nói cho ngươi biết”.
Người em ngay lập tức mở bao vải bố ra, thì trông thấy một cây đao đã loang lổ vết gỉ sét, bên trên vẫn còn lờ mờ những vết máu. Người em ngẩng đầu lên tìm ông lão nhưng không biết ông lão đã biến mất từ bao giờ.
Người em trai tay cầm bao vải bố, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, đợi đến lúc người anh quay lại, người em liền nói rằng: “Đệ không ăn bánh bao nữa”. Người anh hỏi: “Ta đã đi rất xa mới mua được, đệ sao lại không ăn nữa chứ?”.
“Bởi vì đệ đã hiểu rõ lý do tại sao huynh muốn giết đệ. Vào 18 năm trước đệ đã giết chết huynh ngay chính tại nơi này. Nhưng lúc đó huynh không có bánh bao để ăn, nếu đệ ăn bánh bao rồi huynh lại giết đệ, vậy đệ còn nợ huynh bánh bao, do đó huynh hãy giết đệ luôn đi”.
Nói xong người em đưa thanh đao cho người anh xem, rồi đem sự việc đã xảy ra lúc nãy kể lại với người anh.
Người anh sau khi nghe xong thì tâm trạng cũng cảm thấy rất nặng nề, sau khi nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói: “Ta không giết đệ nữa”.
“Tại sao?”
“18 năm trước đệ giết ta, 18 năm sau ta giết đệ, 18 năm sau nữa đệ lại giết ta, oan oan tương báo đến bao giờ? Chi bằng chúng ta đường ai nấy đi, tìm đường mưu sinh riêng, nếu chúng ta kiếm được tiền thì 5 năm sau cùng quay trở lại nơi này, rồi xây một ngôi chùa”.
Nói rồi hai huynh đệ mỗi người đi mỗi hướng.
Cả hai đều là những người siêng năng cần cù, 5 năm sau tích lũy được một khoản tiền, cả hai cùng quay trở lại và xây một ngôi chùa như lời hẹn ước. Sau đó, họ đặt tên chùa là “Chùa Ân Oán”, dùng việc thiện lành này để kết thúc một mối oán ân.
Tác giả: Tử Vi
Oanh Lê biên dịch
Team Uống Trà Thôi sưu tầm
Xưa kia có hai gia đình nọ là hàng xóm của nhau, mối giao tình giữa hai nhà rất tốt đẹp, phu nhân hai nhà lại mang thai cùng một lúc, do đó đã quyết định khi con họ chào đời sẽ cho chúng kết nghĩa làm huynh đệ tỷ muội. Về sau, cả hai nhà đều sinh được con trai, hai đứa trẻ từ nhỏ đã gọi nhau là huynh đệ, cùng nhau trưởng thành, tình cảm thân thiết hơn cả anh em ruột thịt.
Năm hai huynh đệ 18 tuổi thì cũng là lúc phải ra ngoài mưu sinh. Lúc đó, hai gia đình cùng ngồi lại với nhau, phụ mẫu hai nhà đều muốn hai đứa trẻ đi cùng nhau, đồng thời dặn đi dặn lại rằng hai người phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau.
Sau đó hai huynh đệ đã cùng nhau xuất hành. Vào một ngày nọ khi hai người đi đến một ngọn đồi, vì mệt mỏi nên họ đã ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá lớn. Không ngờ, ngay khi vừa ngồi xuống thì người anh lại nảy sinh ý định muốn sát hại người em.
Người em kinh ngạc hỏi: “Huynh là anh trai tốt của đệ, tại sao lại muốn giết đệ chứ?”. Người anh đáp: “Ta cũng không biết, ta chỉ muốn giết đệ thôi”. Người em nói: “Như thế này nhé, hiện giờ đệ cảm thấy rất đói, muốn ăn bánh bao, huynh mua bánh bao giúp đệ, đợi đệ ăn no rồi thì hãy giết đệ sau vậy”. Anh trai rốt cuộc vẫn là anh trai, anh ta ngay lập tức đồng ý đi mua bánh bao cho người em.
Sau khi người anh đi rồi, người em ngồi đợi trên tảng đá, lúc này có một ông lão râu trắng xuất hiện trước mặt người em rồi nói rằng:
“Ngươi có biết vì cớ làm sao mà anh trai ngươi lại muốn giết ngươi không?”
“Không biết ạ”.
“Ngươi hãy lật tảng đá này lên nhìn thử xem”.
Người em cố hết sức đẩy tảng đá ra, chỉ thấy bên dưới tảng đá có một bao vải bố, vì trải qua thời gian lâu nên đã có chút mục nát.
Ông lão nói: “18 năm trước, ngay tại nơi này, ngươi vì báo thù mà đã giết chết anh trai mình. Sau đó đem hung khí giấu tại đây”.
“Làm sao mà ông biết được?”.
“Ta là thổ địa ở đây. Không muốn nhìn thấy huynh đệ các ngươi tương tàn nên mới đến nói cho ngươi biết”.
Người em ngay lập tức mở bao vải bố ra, thì trông thấy một cây đao đã loang lổ vết gỉ sét, bên trên vẫn còn lờ mờ những vết máu. Người em ngẩng đầu lên tìm ông lão nhưng không biết ông lão đã biến mất từ bao giờ.
Người em trai tay cầm bao vải bố, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, đợi đến lúc người anh quay lại, người em liền nói rằng: “Đệ không ăn bánh bao nữa”. Người anh hỏi: “Ta đã đi rất xa mới mua được, đệ sao lại không ăn nữa chứ?”.
“Bởi vì đệ đã hiểu rõ lý do tại sao huynh muốn giết đệ. Vào 18 năm trước đệ đã giết chết huynh ngay chính tại nơi này. Nhưng lúc đó huynh không có bánh bao để ăn, nếu đệ ăn bánh bao rồi huynh lại giết đệ, vậy đệ còn nợ huynh bánh bao, do đó huynh hãy giết đệ luôn đi”.
Nói xong người em đưa thanh đao cho người anh xem, rồi đem sự việc đã xảy ra lúc nãy kể lại với người anh.
Người anh sau khi nghe xong thì tâm trạng cũng cảm thấy rất nặng nề, sau khi nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói: “Ta không giết đệ nữa”.
“Tại sao?”
“18 năm trước đệ giết ta, 18 năm sau ta giết đệ, 18 năm sau nữa đệ lại giết ta, oan oan tương báo đến bao giờ? Chi bằng chúng ta đường ai nấy đi, tìm đường mưu sinh riêng, nếu chúng ta kiếm được tiền thì 5 năm sau cùng quay trở lại nơi này, rồi xây một ngôi chùa”.
Nói rồi hai huynh đệ mỗi người đi mỗi hướng.
Cả hai đều là những người siêng năng cần cù, 5 năm sau tích lũy được một khoản tiền, cả hai cùng quay trở lại và xây một ngôi chùa như lời hẹn ước. Sau đó, họ đặt tên chùa là “Chùa Ân Oán”, dùng việc thiện lành này để kết thúc một mối oán ân.
Tác giả: Tử Vi
Oanh Lê biên dịch
Team Uống Trà Thôi sưu tầm