Nghệ sĩ Jonhua Bell
Câu chuyện người nhạc công tại ga điện ngầm thủ đô
Buổi sáng lạnh giá tháng 1/2007, tại một ga điện ngầm thủ đô Washington, một nhạc công với chiếc violin của mình đã chơi tất cả 6 bản nhạc của Bach trong gần 1 tiếng. Suốt thời gian đó, khoảng hơn 2000 hành khách lưu chuyển trong nhà ga, phần lớn đang hối hả tới chỗ làm.
Sau 4 phút đầu tiên, một người đàn ông trung niên nhận thấy có người chơi nhạc. Ông đi chậm và dừng lại vài giây, nhưng ngay sau đó đã vội bước đi tiếp.
Khoảng 4 phút tiếp, nhạc công nhận đồng đô-la đầu tiên. Một phụ nữ thả tờ tiền xuống chiếc mũ dưới đất, nhưng dường như bà không hề nán lại để nghe anh chơi.
Phút thứ 6, một thanh niên tiến lại gần, lắng nghe bản nhạc trong vài phút, trước khi anh nhìn đồng hồ và vội bước đi mất.
Phút thứ 10: một cậu bé khoảng 3 hay 4 tuổi dừng lại, nhưng người mẹ vội kéo cậu đi. Cậu bé ngoái lại nhìn người nhạc công một lần nữa, trước khi cùng mẹ khuất sau đám đông.
Việc này lặp lại vài lần ở những đứa trẻ khác, nhưng hầu hết cha mẹ các bé, không ngoại lệ, đều ép chúng tiếp tục di chuyển nhanh theo họ.
Phút 45: nhạc công vẫn tiếp tục chơi. Chỉ khoảng 6 người dừng lại trong 1 khoảng thời gian rất ngắn. Khoảng 20 người thả tiền vào chiếc mũ nhưng gần như giữ nguyên tốc độ di chuyển.
Người nhạc công thu được tổng cộng 32 đô-la Mỹ sau 1 giờ chơi nhạc tại đây.
Sự yên lặng mau chóng thế chỗ, bao trùm tất cả. Không một ai chú ý, không một ai tán thưởng. Dường như chẳng có bất kì sự công nhận nào dành cho người nhạc công.
It người biết rằng, nhạc công đó chính là Joshua Bell, một trong những nghệ sỹ tài năng nhất Thế giới. Anh đã chơi một trong những bản nhạc khó nhất từng được viết, bằng chiếc violin trị giá 3,5 triệu đô-la Mỹ vào thời điểm đó. Hai ngày trước đây, Joshua Bell đã có buổi biểu diễn ở nhà hát lớn Boston, nơi người ta phải ch i ít nhất hơn 100 đô-la Mỹ cho một ghế ngồi để nghe anh chơi bản nhạc tương tự.
Đây là câu chuyện có thực, Joshua Bell được yêu cầu 'ẩn danh' chơi nhạc ở ga điện ngầm của Washington, trong một thí nghiệm xã hội về sự nhận thức, thị hiếu và những ưu tiên của con người được thực hiện bởi tờ Washington Post.
Thí nghiệm đưa ra một số câu hỏi:
- Ở môi trường công cộng, vào một thời điểm không thích hợp, chúng ta có nhận thức được cái đẹp?
- Nếu có, chúng ta sẽ dừng lại để tán thưởng?
- Chúng ta có thể nhận ra tài năng trong một bối cảnh bất ngờ, không hề được thông báo hay biết trước?
Kết luận rút ra từ thí nghiệm có thể sẽ tương tự như một chia sẻ dưới đây:
"Nếu chúng ta thậm chí không đủ thời gian dừng lại một chút, lắng nghe một trong những nhạc sĩ tuyệt vời nhất Thế giới, chơi những bản nhạc tuyệt vời nhất từng được viết, bằng thứ nhạc cụ tuyệt vời nhất từng được làm ra, vậy đã có bao nhiêu thứ chúng ta từng phí phạm và bỏ lỡ khi quá gấp gáp, vội vã trong cuộc sống này?”
Team Uống Trà Thôi sưu tầm
Buổi sáng lạnh giá tháng 1/2007, tại một ga điện ngầm thủ đô Washington, một nhạc công với chiếc violin của mình đã chơi tất cả 6 bản nhạc của Bach trong gần 1 tiếng. Suốt thời gian đó, khoảng hơn 2000 hành khách lưu chuyển trong nhà ga, phần lớn đang hối hả tới chỗ làm.
Sau 4 phút đầu tiên, một người đàn ông trung niên nhận thấy có người chơi nhạc. Ông đi chậm và dừng lại vài giây, nhưng ngay sau đó đã vội bước đi tiếp.
Khoảng 4 phút tiếp, nhạc công nhận đồng đô-la đầu tiên. Một phụ nữ thả tờ tiền xuống chiếc mũ dưới đất, nhưng dường như bà không hề nán lại để nghe anh chơi.
Phút thứ 6, một thanh niên tiến lại gần, lắng nghe bản nhạc trong vài phút, trước khi anh nhìn đồng hồ và vội bước đi mất.
Phút thứ 10: một cậu bé khoảng 3 hay 4 tuổi dừng lại, nhưng người mẹ vội kéo cậu đi. Cậu bé ngoái lại nhìn người nhạc công một lần nữa, trước khi cùng mẹ khuất sau đám đông.
Việc này lặp lại vài lần ở những đứa trẻ khác, nhưng hầu hết cha mẹ các bé, không ngoại lệ, đều ép chúng tiếp tục di chuyển nhanh theo họ.
Phút 45: nhạc công vẫn tiếp tục chơi. Chỉ khoảng 6 người dừng lại trong 1 khoảng thời gian rất ngắn. Khoảng 20 người thả tiền vào chiếc mũ nhưng gần như giữ nguyên tốc độ di chuyển.
Người nhạc công thu được tổng cộng 32 đô-la Mỹ sau 1 giờ chơi nhạc tại đây.
Sự yên lặng mau chóng thế chỗ, bao trùm tất cả. Không một ai chú ý, không một ai tán thưởng. Dường như chẳng có bất kì sự công nhận nào dành cho người nhạc công.
It người biết rằng, nhạc công đó chính là Joshua Bell, một trong những nghệ sỹ tài năng nhất Thế giới. Anh đã chơi một trong những bản nhạc khó nhất từng được viết, bằng chiếc violin trị giá 3,5 triệu đô-la Mỹ vào thời điểm đó. Hai ngày trước đây, Joshua Bell đã có buổi biểu diễn ở nhà hát lớn Boston, nơi người ta phải ch i ít nhất hơn 100 đô-la Mỹ cho một ghế ngồi để nghe anh chơi bản nhạc tương tự.
Đây là câu chuyện có thực, Joshua Bell được yêu cầu 'ẩn danh' chơi nhạc ở ga điện ngầm của Washington, trong một thí nghiệm xã hội về sự nhận thức, thị hiếu và những ưu tiên của con người được thực hiện bởi tờ Washington Post.
Thí nghiệm đưa ra một số câu hỏi:
- Ở môi trường công cộng, vào một thời điểm không thích hợp, chúng ta có nhận thức được cái đẹp?
- Nếu có, chúng ta sẽ dừng lại để tán thưởng?
- Chúng ta có thể nhận ra tài năng trong một bối cảnh bất ngờ, không hề được thông báo hay biết trước?
Kết luận rút ra từ thí nghiệm có thể sẽ tương tự như một chia sẻ dưới đây:
"Nếu chúng ta thậm chí không đủ thời gian dừng lại một chút, lắng nghe một trong những nhạc sĩ tuyệt vời nhất Thế giới, chơi những bản nhạc tuyệt vời nhất từng được viết, bằng thứ nhạc cụ tuyệt vời nhất từng được làm ra, vậy đã có bao nhiêu thứ chúng ta từng phí phạm và bỏ lỡ khi quá gấp gáp, vội vã trong cuộc sống này?”
Team Uống Trà Thôi sưu tầm