LỒNG ĐÈN TUỔI THƠ TÔI

Mình nhớ những năm 1990 mình biết đến lồng đèn làm từ những cuộn film chụp ảnh , phim điện ảnh cũ đã qua sử dụng , các nghệ nhân đã biến tấu làm ra loại đèn giấy film .

Trung thu năm nào đơn vị của ba mẹ cũng tổ chức cho tất cả con của cán bộ , nhân viên được ăn tết trung thu .

Năm đó là năm đầu tiên ba mẹ mặc cho mình và em gái mình chiếc váy thật xinh . Mình luôn cột tóc hai bên , vì tóc mình rất dài . Mẹ luôn mặc cho mình đầm trắng ,còn em gái mình đầm hồng .

Ba mẹ đã chỉ dạy và dặn dò hai chị em mình trước khi nhận lồng đèn thì phải hát tặng các cô chú ở đơn vị . Như vậy mới được phát bánh kẹo và lồng đèn , dĩ nhiên phải khoanh tay cảm ơn các cô chú . Ba mẹ mình rất khắt khe trong việc dạy dỗ con cái . Cảm ơn và xin lỗi luôn phải có như ăn sâu vào não mình vậy …

Hôm đó mình rất háo hức được ba mẹ dắt đi nhận quà … đó là lần đầu tiên mình lên sân khấu giữa bao nhiêu ánh mắt của cô chú và các bạn cùng tuổi mình , và cũng có anh chị lớn tuổi hơn mình , vì mình thấy thắt khăn quàng đỏ .

Lúc đó mình còn bé lắm . Nhưng mình vẫn nhớ như in vào ngày hôm đó . Những chiếc lồng đèn đủ sắc màu , có cả ngôi sao năm cánh . Những lồng đèn tròn đủ kiểu lung linh .

Khi mình đang ngồi ngay ngắn để nhìn lần lượt các bạn được kêu tên của phụ huynh thì bạn đó bước lên sân khấu hát một bài và nhận quà …
Khi mình đang mơ màng … đang chăm chú nhìn vào tay của một cô cầm lồng đèn để phát cho những bạn hát xong .
Thì tên ba mình được nhắc đến : xin mời bé “ zen Amida “ con của anh A lên hát nhận quà nè vv …

Thế là ba mình mới ẳm mình lên sân khấu … lúc đó mình còn nhỏ lắm .. cũng nhát .. nên ba ẳm lên hát .

Dĩ nhiên mình hát bài “ con cò bé bé “ vì tuổi đó mình chỉ thuộc bài đó thôi. Mình hát nhưng con mắt cứ dán vào lồng đèn nên có lẽ không thấy run gì cả . Mà còn uốn éo thật điêu luyện và nhớ bài mẹ dạy cho mình . Vì hồi đó mẹ là cô giáo dạy mầm non . Nên mẹ dạy mình múa hát luôn nè 🎶

Hát xong mình được các cô chú vỗ tay quá trời và khen quá làm ba mình nở lỗ mũi to đùng .
Rồi mình nhận quà và lồng đèn . Ba ẳm lại về chỗ , rồi lại ẳm em gái lên hát .
Nhưng em gái nhỏ quá lại nhát không hát được …
Mặc dù tập luyện ở nhà hơi bị kinh luôn , líu lo lắm , vậy mà lên trên sân khấu em nhát quá ôm ba khóc huhu 😆

Cô cầm lồng đèn lại hù doạ :” không hát thì không phát lồng đèn và quà “ em gái mình khóc to hơn …

Thấy em gái khóc ! Mình thấy thương lắm . Tự nhiên mình đi một mạch lên sân khấu , và nói với cô cầm lồng đèn :

- “Cô ơi … con hát thay cho em con được không ạ ?
Cô có phát cho em con lồng đèn không cô ? “

- Cô nói : được con ! Giỏi quá hát thay em luôn .

Thế rồi . Mình không biết hát bài gì cả …
Trong đầu trống rỗng , vì mình chỉ được mẹ tập cho một bài …

Trong lúc đang suy nghĩ mình nhớ đến lời hát ru của mẹ khi ru hai chị em mình ngủ mỗi ngày !

Mình hát đại luôn vì trong đầu chỉ muốn lấy được lồng đèn cho em gái mình.

Cuối cùng không ngờ bài hát của mình dài thiệt dài mà mình thuộc không sai lời nào . Mà còn hát cứ như bà cụ non .

Hát xong ai cũng bất ngờ . Cô phát lồng đèn hỏi mình .:

- Ai dạy con bài này mà thuộc giỏi thế ?

- Mình nói mỗi ngày con nghe mẹ hát , con thuộc ạ .

Thế rồi em mình được phát lồng đèn .
Hai chị em mình hạnh phúc lắm , thiệt vui mừng khi vừa có bánh lại vừa có lồng đèn …

Về tới nhà mình đòi ba đốt nến bên trong cho mình và em đi dạo xóm cùng các bạn .
Hai chị em đang đi thì gió nổi lên làm lửa trong lồng đèn cao ngút thế là lồng đèn của mình bị cháy tan tác …

Mình ngồi bệt xuống đất khóc quá trời quá đất … khóc như chưa bao giờ được khóc vậy . Cảm thấy tủi thân và đau lòng khi lồng đèn đẹp của mình bị cháy 😭

Em mình thấy vậy mới nói : “ chị lấy của em đi “
Rồi hai chị em cùng cầm chung cái lồng đèn . Nhưng chuyện gì đến cũng đến với chị em mình … có lẽ không có kinh nghiệm chơi lồng đèn . Em mình treo lồng đèn vào kẽm gai nhà hàng xóm . Cùng với mấy bạn khác cho sáng .
Ai dè bị nghiêng 1 bên cháy luôn 😆
Cả các bạn khác cũng bị cháy 🥵
Thế là cả xóm con nít khóc trong đêm tối , mò mò ai về nhà nấy méc ba mẹ 😆

Về tới nhà ba mẹ mình thấy tội quá nên thiết kế lồng đèn thủ công đủ màu sắc để bù lại . Cũng zdui lắm !😆

P/s : Đó là câu chuyện lần đầu tiên mình biết đến lồng đèn … kỷ niệm khó quên nhất thời thơ ấu của mình … nhớ mãi cho tới tận hôm nay .
Mỗi năm trung thu lại ngồi nhớ … tất nhiên chỉ có năm đó cháy thôi. Những năm sau rút kinh nghiệm đầy mình 😁
Giờ lồng đèn hiện đại hơn … không còn cháy như hồi đó nữa . Mà tiếc mình đã già 😩
Đánh giá của bạn
1+
2+
3+
4+
5+
6+
7+
8+
9+
10+

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận cho bài viết